Vào mùa hè, trên những cánh đồng những bụi hoa dại nở bông vàng rực cả một khoảng. Những đám
cây cổ thụ ven đường cũng đã phủ lên một lớp lá xanh biếc. Hạ Nhất Minh chậm rãi buông rèm xuống. Hắn và Viên Lễ Huân
liếc mắt nhìn nhau. Hai người hiểu ý, nhìn nhau cười. Đây là đội xe hơn trăm người, hộ vệ đều là hậu thiên cao thủ do
Thiên La quốc tuyển chọn ra. Cho dù là xa phu cũng có tu vi không dưới thất tầng nội kình. Trong đoàn xe, cho dù người
nào cũng biết, mạnh nhất không phải là đám thị vệ bọn họ, mà là ba vị tiên thiên cường giả ở trong đoàn. Một đội xe mà
có những ba vị tiên thiên cường giả, nếu để người khác biết, nhất định sẽ làm cho người nghe sợ hãi. Trong số ba người
đó có Hạ Nhất Minh và Thủy Huyễn Cận. Cả hai sau khi sắp xếp công việc riêng liền đồng hành cùng với Mao Liệt Quang.
Đối với lần tụ hội tiên thiên cường giả này, nếu nói không hề chút hứng thú thì chính là lừa người, lừa mình. Cho nên
Hạ Nhất Minh cũng lựa chọn ở trong quốc khố của Thiên La quốc một vài thứ, rồi đi cùng với Mao Liệt Quang và Thủy Huyễn
Cận.
Tiên thiên cường giả cho dù ở chỗ nào cũng có một vị trí rất cao. Vu Tiểu Ức đã sớm chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, kèm
theo một đám xa phu và hộ vệ tốt nhất. Hết thảy mọi việc đều không cần bọn họ phải quan tâm. Chỉ cần bọn họ di giá lên
xe là được. Trong hơn mười xe ngựa, có năm chiếc cực kỳ xa hoa, ngoại trừ để chở một ít đồ dự phòng, riêng Viên Lễ Huân
còn có một xe. Bởi vậy mới có thể thấy được, hoàng thất Thiên La quốc đối với vị đại sư tân nhiệm này chu đáo ra sao.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân vẫn ngồi cùng trên một chiếc xe ngựa. Cùng đồng hành với họ có hơn trăm tên hộ
vệ thực lực cường hãn. Mặc dù bọn họ không được ba vị tiên thiên đại sư để vào trong mắt. Nhưng đối với người bình
thường mà cũng chẳng có kẻ nào dám dây vào.
Trên đường đi qua Thái A huyện không có một đoàn mã tặc nào dám có chủ ý với bọn họ. Thái A huyện bây giờ mặc dù đã
không còn tứ đại mã tặc đoàn nữa, nhưng mã tặc ở đây vẫn giống như cỏ dại giữa mùa xuân, thủy chung vẫn không thể diệt
hết. Bất quá, Hạ Nhất Minh biết sau lưng mã tặc có bóng dáng của Khai Vanh quốc. Nếu không bọn chúng không thể chỉ
trong một năm ngắn ngủi đã hồi phục lại. Nắm bàn tay nhỏ của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh tinh tế giảng giải lại nhân
tình thế thái cùng địa lý nơi này. Mặc dù kiến thức của hắn cũng chỉ nửa vời, nhưng cũng không ảnh hưởng tới này lắm.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh ngừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn ra phía bên ngoài, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Thiếu gia, làm sao vậy? - Viên Lễ Huân nhu thuận hỏi.
Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, nói:
- Có thể có chút phiền phức. Bất quá không liên quan gì tới chúng ta, để cho bọn họ xử lý là tốt rồi.
Giờ phút này, đội xe đã thong thả ngừng lại, cũng không phải vì muốn nghỉ ngơi, mà phía trước đội xe có một đội nhân mã
đang ngăn cản giữa đường. Thủ lĩnh đội xe là một vị trung niên bốn mươi tuổi, tên là Vu Khả Phàm - một trong những đệ
tử thuộc hoàng thất Thiên La quốc. Được quốc vương Thiên La quốc tín nhiệm cho nên hắn mới được giữ trọng trách dẫn đầu
đoàn hộ tống ba vị tiên thiên đại sư tới Khai Vanh quốc. Thấy biến cố trước mặt, nhưng dù có đánh chết hắn cũng không
tin có người đui mù dám chặn đường đánh cướp ba vị tiên thiên cường giả. Hắn lập tức dục ngựa đi lên trước. Đi tới đầu
đội xe, ánh mắt hắn nhanh như điện lập tức nhìn ra đội xe chặn đường phía trước không có thiện ý. Đội xe đó có hơn hai
trăm người, cùng với mười hai cỗ xe ngựa. Đội hộ vệ cũng toàn là những cao thủ. Mặc dù hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng
trong lòng không hề bối rối. Quả thật, sau lưng có ba vị tiên thiên cường giả, cho dù ai cũng chẳng hề sợ.
Nhướng mày, Vu Khả Phàm cất cao giọng nói:
- Bằng hữu phía trước, thỉnh các vị tránh đường.
Trong đội xe phía trước, cũng có một người đi ra, gương mặt người này tương đối trầm ổn, ánh mắt của hắn chuyển qua đội
xe của Vu Khả Phàm, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
- Các hạ là thủ lĩnh đội xe?
Vu Khả Phàm hơi ngẩn người ra, trên lưng hắn nhất thời lạnh toát. Ở trong đội xe phía sau lưng hắn có ba vị tiên thiên
cường giả, cho dù là hắn có ăn thêm gan gấu cũng không dám thừa nhận điều này. Hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các hạ hỏi việc này làm chi?
Người trước mặt cười ha ha, nói:
- Huynh đệ, ta xem trong đội xe của ngươi có vài cỗ xe ngựa xa hoa, chẳng biết có thể bán cho ta một cỗ không? Giá tiền
có thể từ từ thương lượng.
Dù Vu Khả Phàm kiến thức rộng rãi, nhưng đụng phải chuyện này cũng giống như đại cô nương lần đầu lên kiệu. Hắn nhìn
đội xe của đối phương, nhất thời hiểu được nguyên cớ. Ở trong đội xe cũng có không ít cỗ xe xa hoa, nhưng trong đó có
một số xe chỉ nhìn bên ngoài đã thấy sự xa xỉ của chúng. Giờ phút này, chung quanh một cỗ xe đang có vài người cố gắng
tu sửa. Rõ ràng, nó bị hỏng giữa đường cho nên mới làm liên lụy tới cả đoàn xe. Hắn có chút giật mình. Chủ nhân của cỗ
xe này cũng không phải là nhân vật tầm thường. Nếu không cũng không có khả năng để cho nhiều người chấp nhận chờ hắn
như vậy. Bất quá, nghĩ tới ba vị đại nhân vật trong đội xe của mình, trong lòng hắn không khỏi lo lắng mười phần. Vu
Khả Phàm không chút do dự lắc đầu, nói:
- Các hạ nói đùa, toàn bộ xe ngựa của chúng ta đều được sử dụng. Không thể bán lại. Mong các hạ sai người tránh đường
cho.
Sắc mặt người đối diện nhất thời âm trầm, thanh âm của hắn lạnh như băng, nói:
- Huynh đệ! Đây là ta có ý tốt. Trong đội xe của ngươi chỉ cần lấy ra một xe mà thôi, nếu không.....
Vu Khả Phàm ngửa mặt lên trời cười, nói:
- Chúng ta không chia ra một xe thì sao?
Người nọ không nói lời nào, chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh như băng. Không khí giữa song phương trong lúc đó nhất thời
ngưng trọng, bản thân hai người và đám thuộc hạ xung quanh đều nắm chặt binh khí. Từ từ, không khí chung quanh trở nên
như một bình thuốc nổ, chỉ cần chạm một cái là nổ tung. Hạ Nhất Minh chau mày. Đoàn người của mình quả thật xui xẻo, dĩ
nhiên lại gặp chuyện này. Nếu song phương một khi động thủ, như vậy Thủy Huyễn Cận và Mao Liệt Quang khẳng định không
thích hợp ra tay, việc này cuối cùng lại rơi xuống đầu hắn. Trong lòng hắn hơi giận, hành động của người nọ so với bọn
mã tặc có khác gì nhau? Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng. Mặc dù bọn họ là ba vị tiên thiên cường giả, nhưng là đều ngồi
ở trong xe, thu liễm toàn bộ chân khí bản thân. Nhưng đến lúc này, Hạ Nhất Minh đang chực vận chuyển chân khí, phát ra
hơi thở của mình. Đột nhiên, hắn chợt nghe được âm thanh quen thuộc từ trong đội xe đối phương vang lên.
- Đình tướng quân, chuyện gì xảy ra vậy? Có cần phải động đao động thương như vậy không?
Thanh âm này vừa vang lên có chút non nớt, rõ ràng đây là thanh âm bất mãn do một thiếu niên phát ra. Nhưng mà, sau khi
nghe được thanh âm này, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập sự vui mừng. Hắn không cần nghĩ ngợi, mở cửa xe, thân thể
giống như quỷ biến mất khỏi chỗ, lao về phía người vừa lên tiếng. Động tác của hắn cực nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt
đã đi tới trước mặt người nọ. Chiếc xe ngựa đang được sửa đột nhiên chấn động, sau đó bạo liệt. Một vị lão nhân từ
trong vô số mạnh vụn nhỏ lao ra, trực tiếp ngăn cản Hạ Nhất Minh. Đột nhiên, lão đẩy ra một chưởng phát ra những âm
thanh bén nhọn như một tràng pháo. Hạ Nhất Minh thầm giật mình. Giờ hắn mới biết, trong chiếc xe này cũng có một vị
tiên thiên cường giả.
Vị tiên thiên cường giả này cũng giống như bọn hắn, tận lực thu liễm hơi thở của mình, lẳng lặng ngồi ở bên trong xe
ngựa. Vì thế, bọn họ mới không phát hiện ra sự tồn tại của nhau. Suy nghĩ trong đầu hắn thay đổi thật nhanh, trên tay
cũng vô thức đánh ra một chưởng. Lấy thực lực đệ nhất nhân chỉ dưới Nhất Đường Thiên, một chưởng này cho dù chưa sử
dụng hết toàn lực nhưng cũng khó có thể đỡ được. Một tiếng "ầm ầm" vang lên, thân hình Hạ Nhất Minh đột nhiên dừng lại,
thân thể của hắn vẫn bất động như núi, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo. Người cùng với hắn đối chưởng giống như bị sét
đánh, thân bất do kỷ thối lui lại phía sau, đụng mạnh vào chiếc xe ngựa. Cho đến lúc này, hai người mới nhìn rõ được
khuôn mặt của nhau. Sau đó, bọn họ cùng lúc kêu lên một tiếng, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
- Người nào.....
- Đứng lại.....
Vô số người quát lên, nhưng không ai có dũng khí mạo muội ra tay. Đột nhiên, có một người hưng phấn nhảy nhót, kêu
lên:
- Hạ đại ca....
Hạ Nhất Minh cười lớn, nói:
- Minh Kim huynh đệ! Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này, gần đây huynh vẫn khỏe chứ.
Hắn vừa dứt lời, không đợi Tạ Minh Kim trả lời, đã xoay người lại, hướng về phía vị tiên thiên đại sư vừa đối chưởng ôm
quyền hành lễ, nói:
- Đình huynh! Vừa rồi Hạ mỗ nhất thời lỗ mãng, xin lượng thứ.
Thì ra, người vừa lên tiếng chính là của Hỏa Ô quốc Tạ Minh Kim. Hai người bọn họ tuổi tương đồng với nhau, lại là vị
bằng hữu tốt nhất khi Hạ Nhất Minh mới bước vào tiên thiên cảnh giới. Trong lòng Hạ Nhất Minh hắn đương nhiên có một vị
trí đặc biệt. Mà người chặn Hạ Nhất Minh lại, chính là Hộ quốc địa sư của Hỏa Ô quốc Đình Thế Quang, chỉ bất quá vẻ mặt
của Đình Thế Quang lại vô cùng khó tin, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh tràn ngập vẻ nghi ngờ, tựa hồ vẫn chưa nhận
ra hắn. Cho đến khi Hạ Nhất Minh ôm quyền hành lễ, lão mới như từ trong mộng tỉnh lại, nói:
- Hạ đại sư, thật là ngươi sao?
Hạ Nhất Minh giật mình, dở khóc dở cười, nói:
- Đình huynh, không phải tiểu đệ thì là ai?
Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Đình đại sư trong lúc tu luyện đã gặp phải chuyện gì? Tiếng cười sang sảng từ phía
sau truyền tới, Thủy Huyễn Cận không biết đã xuống xe từ khi nào, nhanh chóng đi về phía này. Cách lão không xa, Mao
Liệt Quang cũng đã rời xe ngựa. Có điều biểu hiện của lão không nhiệt tình như Thủy Huyễn Cận, chỉ hướng về phía này
lạnh lùng gật đầu một cái. Thái độ đó, làm cho Hạ Nhất Minh nhớ tới thái độ ngạo mạn của lão khi mới gặp. Có thể thấy
thái độ của Mao Liệt Quang không hợp với người khác lắm. Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hoài nghi, phẩm hạnh như
thế nào sao có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới được? Bất quá, khi hắn nghĩ lại, tấn chức vào tiên thiên cảnh giới
cũng chẳng liên quan gì tới phẩm hạnh con người, ngược lại nhân phẩm và vận khí lại có quan hệ rất lớn tới việc
này.
- Đình huynh, mười năm không gặp.
Hai mắt Đình Thế Quang sáng lên, nói:
- Thủy huynh cũng ở nơi này, thật là xảo ngộ....
° ° °
Trong một chiếc xe ngựa to khác, Thủy Huyễn Cận và Đình Thế Quang ngồi đối diện với nhau. Hai người
bọn họ mặc dù hơn kém nhau năm mươi tuổi, nhưng kết bạn với nhau cũng không phải là một sớm một chiều. Đình Thế Quang
nói:
- Thủy huynh! Mao Liệt Quang đồng ý đi cùng với các ngươi đúng là nể mặt a.
Thủy Huyễn Cận ung dung cười, nói:
- Tính tình của hắn không phải huynh không biết. Nếu không phải Hạ huynh đệ làm hắn bớt chút nhuệ khí, thì sao hắn chịu
như vậy.
Hai mắt Đình Thế Quang lóe lên, nói:
- Nói như vậy, gần đây có lời đồn Hạ đại sư một chiêu đả bại Mao Liệt Quang cũng không phải hư ngôn sao?
Thủy Huyễn Cận cười ngạo nghễ, trên gương mặt không che dấu sự tự hào, tựa hồ người ra tay không phải là Hạ Nhất Minh
mà là bản thân lão. Đình Thế Quang nhướng mày, lão thì thào nói:
- Không có khả năng, không có khả năng a.....
Thủy Huyễn Cận cũng không tức giận nói:
- Đình huynh, chuyện gì mà không có khả năng?
Đình Thế Quang cười khổ một tiếng, nói:
- Thủy huynh có lẽ cũng không biết, thực ra Hạ đại sư tiến giai tiên thiên ở trong Hỏa Ô quốc của chúng ta. Nhưng thời
gian hắn tiến giai cũng chỉ mới hai năm.
Lão hít sâu một hơi, nói:
- Hai năm a, chẳng lẽ không tới hai năm tu luyện đã có thể đánh bại Mao Liệt Quang sao?
Thủy Huyễn Cận há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng. Trong lòng lão cũng đã từng trải qua những suy nghĩ như
vậy. Có thể tấn chức tiên thiên cảnh giới, khẳng định đã là thiên tài. Có thể vượt qua thiên tài chính là thiên tài
trong thiên tài, nhưng nếu vượt qua quá nhiều thì sẽ thành cái dạng gì...... Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều
im lặng không nói. Chỉ có điều trong lòng Đình Thế Quang lại nổi lên một tia hối hận. Nếu sớm biết Hạ Nhất Minh có tiềm
lực lớn như vậy, thì hoàng thất Hỏa Ô quốc dù có phải táng gia bại sản cũng sẽ mời cho được hắn đảm nhiệm chức vụ hộ
quốc đại sư Hỏa Ô quốc.
Nhưng giờ phút này.....
Đình Thế Quang nhìn Thủy Huyễn Cận đang trầm tư, sự hâm mộ và đố kỵ trong lòng lão thật sự là không thể dùng bút mực
nào tả hết được.